Chiến Tranh Lạnh Sau Khi Cưới
Phan_11 end
Khi chiếc xe đỗ lại trước một tòa biệt thự xinh đẹp, thì Tống Thiên Tước dừng xe tắt máy.
"Đến rồi."
"Oa, thật là một căn nhà xinh đẹp." Căn biệt thự này xây dựng theo phong cách Châu Âu, toàn bộ xung quanh đều trồng cây cối xanh um tươi tốt, trong không khí còn vương vấn hương hoa nhàn nhạt.
"Vào thôi." Tống Thiên Tước một tay xách túi du lịch, một tay kéo cô đi vào bên trong.
Vạn Linh Chi vừa bước vào cửa thì thấy ở phòng khách có đặt một cái lò sưởi cực lớn, cô hưng phấn chạy tới: "Vào mùa đông, nơi này nhất định là rất ấm áp, phải không?"
"Đúng vậy, vào mùa đông, mẹ anh thích nhất là ngồi ở chỗ này, sau đó kể chuyện cổ tích cho anh nghe." Lúc Tống Thiên Tước nói chuyện, trong mắt ẩn chứa nụ cười nhẹ nhàng.
Vạn Linh Chi thích nhìn dáng vẻ tràn đầy tình cảm ấm áp như hiện tại của anh. Nhìn quanh bên trong căn nhà một vòng, Vạn Linh Chi phát hiện tất cả khung hình đặt trên tủ đều là một đứa bé trai và một người phụ nữ xinh đẹp cùng chụp chung, cô đi tới cầm một khung hình trong số đó lên.
"Đây là anh và mẹ sao?"
"Mẹ thật xinh đẹp!" Thân là phụ nữ, Vạn Linh Chi cũng không nhịn được cảm thán một câu, đó là một mỹ nhân theo phong cách cổ điển với mái tóc dài buông xõa.
"Xinh đẹp thì có ích lợi gì chứ?" Tống Thiên Tước lạnh nhạt, giễu cợt nói: "Cuối cùng còn không phải là cũng không có phúc sao? Để cho người khác ngồi vào vị trí Tống phu nhân."
"Thiên Tước?" Vạn Linh Chi không biết vì sao anh lại đột nhiên trở nên lạnh lùng như vậy.
"Bà ấy chính là một người phụ nữ xinh đẹp ngốc nghếch mà thôi." Tống Thiên Tước khổ sở nói: "Nếu như bà ấy đủ thông minh, thì cũng sẽ không vì sinh ra anh mà mạo hiểm hy sinh tính mạng."
"Thiên Tước, sao anh có thể nói như vậy chứ?" Lần đầu tiên Vạn Linh Chi tức giận với anh: "Mẹ yêu ba, nên mới có thể muốn sinh con cho ba, mà bà ấy mạo hiểm sinh ra anh, tất cả đều là bởi vì bà ấy yêu anh!"
"Anh tình nguyện bà ấy không cần." Lần đầu tiên Tống Thiên Tước để lộ tính khí bốc đồng của mình ở trước mặt người khác.
"Tống Thiên Tước, anh nghĩ như vậy là sai rồi!" Vạn Linh Chi bật khóc, hơi lớn tiếng với anh: "Đối với một người mẹ mà nói, đứa con không phải tùy tiện nói bỏ là có thể bỏ được! Mẹ nhất định là vô cùng yêu anh, mới có thể quên mình mạo hiểm tính mạng sinh anh ra..... anh phải tự mình chăm sóc bản thân, phải sống thật tốt, bà ấy mới có thể an tâm."
Tống Thiên Tước đưa mắt nhìn cô gái nhỏ đang kích động ở trước mắt, đáy lòng lạnh lẽo đột nhiên cảm thấy rất ấm áp.
"Đứa ngốc, em khóc cái gì chứ?" Anh tự tay kéo cô nhóc đang khóc đến rối tinh rối mù tới ôm vào lòng.
"Em mới không khóc." Vạn Linh Chi vươn tay xóa bay chứng cớ, quật cường phản bác.
"Anh phát hiện em càng lúc càng to gan rồi, bây giờ cũng dám phản bác lại anh rồi." Tống Thiên Tước cười nói, ôm cô thật chặt, khẽ nỉ non ở bên tai cô, nói: "Cám ơn."
Vạn Linh Chi mắc cỡ đỏ mặt, vùi sâu ở trong ngực của anh không lên tiếng.
Tống Thiên Tước cứ lẳng lặng ôm cô như vậy, chủ động nói tới chuyện của mẹ với cô: "Mẹ anh chính là một thiên kim tiểu thư, thân thể bà không tốt. Sau khi gặp gỡ ba anh, thì khó kìm nổi lòng mà yêu ông, không để ý tới sự phản đối của người nhà kiên quyết muốn gả cho ông. Sau đó, ba anh tiếp nhận công ty từ trong tay ông nội, thì bỗng chốc thay đổi càng ngày càng bận rộn hơn, mẹ anh không hề oán hận một câu chỉ ở nhà lẳng lặng chờ đợi, chờ một ngày ba anh rảnh rỗi sẽ quan tâm tới bà, đáng tiếc, gần như không có cái cơ hội kia. Sau đó bà mang thai, dù biết rõ thân thể không cho phép, nhưng bà vẫn khăng khăng sinh anh ra, sau khi sinh anh, thân thể của bà cũng thay đổi càng ngày càng kém hơn, cũng chính là bắt đầu từ lúc đó, ba anh không còn bước vào phòng bà nữa. . . . . . Mẹ anh cũng biết rõ, ba anh ở bên ngoài có người phụ nữ khác, nhưng bà vẫn ngây ngốc, hi vọng đợi đến ngày ba anh quay đầu lại, cuối cùng vẫn không đợi được, cứ như vậy ra đi."
Vạn Linh Chi không nhịn được rơi nước mắt, tim của anh hẳn là rất đau! Cô vươn tay vòng qua hông của Tống Thiên Tước, dùng sức ôm lấy anh, muốn an ủi anh.
"Anh cảm thấy bà quá ngốc nghếch rồi, bỏ ra nhiều như vậy vì một người đàn ông phản bội mình." Tống Thiên Tước cúi đầu nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt kiên định: "Linh Chi, nếu như sau này anh biến thành người đàn ông như vậy, em nhất định không được làm giống mẹ anh, biết không?"
"Anh mới không phải là người đàn ông như vậy." Vạn Linh Chi khẳng định nói.
"Em quá đơn thuần, làm sao em biết anh không phải người đàn ông như vậy."
"Em tự mình biết rõ." Vạn Linh Chi kiên định nói: "Sẽ không phải."
"Ngu ngốc." Tống Thiên Tước ôm chặt cô: "Anh tuyệt đối sẽ không giống ba anh, bởi vì anh hận ông ấy, cho nên anh tuyệt đối sẽ không trở thành người như vậy!"
"Thiên Tước, không nên hận ông ấy." Vạn Linh Chi có chút sợ, sợ hận ý kia sẽ làm anh bị thương: "Bởi vì nói như vậy, anh cũng sẽ bị tổn thương ."
Tống Thiên Tước lại bị cô gái nhỏ này thuyết phục một lần nữa: "Từ trước tới nay anh đều luôn sống như vậy, cho đến khi gặp được em, thì em bắt đầu làm cho anh thay đổi, là em khiến cho anh dần dần buông xuống những chuyện này, có thể không lâu nữa, thì anh có thể buông xuống toàn bộ."
"Buông xuống đi! Hãy buông xuống tất cả những quá khứ không vui vẻ kia." Vạn Linh Chi ngẩng đầu nói với anh: "Nhất định là mẹ cũng hi vọng anh sống vui vẻ, không cần mang theo hận ý sống qua ngày."
"Cái thế giới này tại sao lại có thể có người ngốc nghếch giống như em chứ?" Tống Thiên Tước không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm cô gái này: "Nhưng mà, anh thật may mắn khi có được em!" Bởi vì nhờ có cô, anh mới cảm thấy cuộc sống này không hề xám xịt, mới cảm thấy cuộc sống này có nhiều sắc thái!
Giờ phút này Vạn Linh Chi mới phát hiện, thật ra thì Tống Thiên Tước rất cô đơn, đồng thời cũng rất tịch mịch. Bởi vì ba chồng phản bội tình yêu của mẹ chồng, cho nên anh mới không tin tưởng vào tình yêu, cũng không dám yêu; bởi vì dì Phân nhúng tay vào tính kế mẹ chồng, khiến cho anh cảm thấy chán ghét hai người em gái cùng cha khác mẹ.
Cô chưa từng nghĩ đến mình cũng có thể nhìn thấu mọi chuyện như vậy, có lẽ chính bởi vì mình yêu người đàn ông này, cho nên mới có thể hiểu rõ lòng của anh như thế.
Vạn Linh Chi vòng tay ôm chặt hông của anh, chôn mặt ở trước lồng ngực của anh khẽ nói: "Tống Thiên Tước, em yêu anh." Yêu rất sâu đậm! Cô không kìm lòng được mở miệng thổ lộ với anh, đây là chuyện mà trước
kia dù nghĩ cô cũng không dám nghĩ đến, nhưng bây giờ vì người đàn ông này, tất cả cô đều có thể làm được!
“Anh còn tưởng rằng, cả đời anh cũng không nghe được những lời này chứ?” Tống Thiên Tước cười nhẹ nói: “Em vừa dễ xấu hổ lại vừa nhát gan như vậy, để cho em chủ động thổ lộ, rất khó phải không?”
“Anh…” Cô ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Còn anh, anh có yêu em dù chỉ một chút hay không?”
Tống Thiên Tước cúi đầu chăm chú nhìn khuôn mặt cô, không trả lời.
Vạn Linh Chi lẳng lặng chờ, thời gian càng lâu, ánh mắt của cô càng ảm đạm: “Không có sao? Không có một chút nào sao?” Cô nản chí nói: “Vậy không ghét cũng được, anh không chán ghét em chứ?”
“Em chính là thiên kim tiểu thư ngốc nghếch nhất mà anh từng thấy.” Tống Thiên Tước mỉm cười, vươn tay nhéo nhẹ chiếc mũi thon của cô: “Nếu như anh không thích em, thì cũng sẽ không dẫn em tới chỗ này, và cũng sẽ không nói cho em biết nhiều như vậy.”
“Ý của anh là muốn nói… anh thích em, đúng không?” Vạn Linh Chi mong đợi nhìn anh.
Chỉ thấy Tống Thiên Tước gật đầu một cái: “Đúng, hơn nữa không chỉ là thích, mà còn là yêu!”
“A!” Vạn Linh Chi lại không để ý hình tượng hét lớn một tiếng lanh lảnh, trong lòng đều ngập tràn bong bóng hạnh phúc: “Em sẽ vĩnh viễn cùng ở bên cạnh anh, đồng thời cũng yêu anh thay phần của mẹ!”
Tầm mắt của Tống Thiên Tước hơi cúi xuống, chăm chú nhìn khuôn mặt tươi cười ngây thơ của cô. Anh đột nhiên phát hiện, thì ra anh có thể buông xuống toàn bộ quá khứ vì khuôn mặt tươi cười của cô, chỉ hy vọng cô có thể vĩnh viễn giữ được nụ cười như vậy.
“Thiên Tước…”
“Phải gọi là ông xã.” Tống Thiên Tước bá đạo ra lệnh.
Vạn Linh Chi thấy anh lộ ra tính tình trẻ con thì không khỏi cười một tiếng. “Thì ra đường đường là tổng giám đốc Tống thị mà cũng có lúc lộ ra tính tình trẻ con như vậy, cái vẻ mặt lạnh lùng như lúc vừa rồi, thật đúng là dọa hỏng em rồi, anh không sợ như vậy sẽ dọa người khác sao?”
“Anh chỉ để lộ bản tính chân thật của mình ở trước mặt người anh tin tưởng, những người khác anh không quan tâm. Anh tuyệt đối không để ý bọn họ cảm thấy như thế nào.” Tống Thiên Tước thâm tình ngưng mắt nhìn cô: “Em chính là người mà anh tin tưởng, mặc kệ xảy ra chuyện gì thì cũng hãy tin tưởng anh, anh vĩnh viễn đều là của em, vĩnh viễn đều là của em!”
“Em biết.” Vạn Linh Chi cũng cảm thấy rung động từ tận sâu đáy lòng, cô chưa bao giờ nghĩ đến anh sẽ có ý nghĩ như vậy với cô: “Em cũng vậy. Em vĩnh viễn đều là của anh, một mình anh mà thôi!”
Thì ra, yêu một người chính là vô điều kiện chấp nhận toàn bộ con người anh. Đây chính là cảm giác yêu một người sao? Vào giờ phút này, Vạn Linh Chi cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, người đàn ông này ưu tú như thế, nhưng lại coi trọng cô, thật là khiến cho người ta không thể tin được.
“Vì sao anh lại yêu em?”
“Bởi vì em là người mà anh chỉ cần nhìn một cái là có thể thấy rõ toàn bộ, em vừa nhát gan lại vừa hay xấu hổ, trêu chọc em cực kỳ thú vị, nhất là lúc tay chân em luống cuống.” Người đàn ông này càng nói thì sắc mặt của người phụ nữ lại càng đau khổ.
“Anh… Sao anh có thể nói như vậy…” Vạn Linh Chi nghe xong cái lý do kỳ quái khiến anh yêu cô thì khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi xụ xuống.
“Ha ha…” Tống Thiên Tước thả lỏng người cười lớn.
Bất cứ lúc nào, cô gái nhỏ này cũng có thể phản ứng ngây thơ như vậy, thật sự là rất thú vị.
Vạn Linh Chi trừng mắt liếc anh một cái. Hừ!
“Dám trừng anh ư, lại có tiến bộ rồi.” Tống Thiên Tước ăn không nói có, khẽ gật đầu: “Xem ra, em càng ngày càng không sợ anh rồi.”
“Anh thật đáng ghét.” Vạn Linh Chi thẹn quá hóa giận, đấm nhẹ lồng ngực của anh, anh dám lấy việc bắt nạt mình làm thú vui tiêu khiển sao?
Cúi đầu nhìn sắc mặt đỏ ửng của cô, trong lòng Tống Thiên Tước bỗng cảm thấy ấm áp, ôn chặt cô: “Linh Chi, gặp được em thật là tốt!”
Từ sau khi mẹ qua đời, thế giới của anh chính là một vùng lạnh lẽo, không ngờ cô lại ngoài ý muốn xông vào thế giới của anh, mang đến cho anh sự ấm áp, khiến cho thế giới ngụy trang vốn có của anh bị cô xâm lấn từng chút một, rồi từ từ tan rã, sụp đổ.
Tống Thiên Tước cúi đầu ngậm cánh môi mềm mại của cô, nhẹ nhàng mút vào, một lúc sau mới nỉ non bên môi cô: “Bà xã, anh nghĩ là anh thật sự rất yêu em.”
Trái tim của Vạn Linh Chi bỗng rung động, chủ động ôm lấy cổ của anh, dâng lên đôi môi thơm ngọt ngào của chính mình.
“Này, bà xã, em thật sự to gan hơn rồi đấy.” Trong ánh mắt của Tống Thiên Tước tràn ngập ý cười: “Nhưng mà, anh thích.” Nóng xong, anh lại cúi người mạnh mẽ ngậm mút cánh môi mê người của cô.
"Ưm. . . . . ." Vạn Linh Chi ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn nóng bỏng của anh. Đôi tay trắng nõn mềm mại cũng vòng qua ôm chặt cổ của anh, đáp lại sự nhiệt tình của anh, cảm nhận hơi thở nam tính mạnh mẽ của anh xuyên qua nụ hôn không ngừng xâm lược cô, giống như muốn từ từ chiếm đoạt hết hơi thở của cô, cái loại loại cảm giác mất khống chế đó khiến cho cô tâm hoảng ý loạn.
"Thật ngọt." Nụ hôn của Tống Thiên Tước dần dần có chút mất khống chế, hai tay bắt đầu không an phận, từ từ cách lớp quần áo, vuốt ve thân thể mềm mại xinh xắn của cô: "Bà xã, anh muốn em."
Vạn Linh Chi nghe thấy lời nói to gan không chút che giấu của anh, thì sắc mặt càng lúc càng đỏ ửng. Trời ạ! Thật là… thật là làm cho người ta xấu hổ, muốn bảo người ta trả lời anh như thế nào đây chứ.
"Xấu hổ rồi sao?" Tống Thiên Tước nói lời trêu chọc: "Mới vừa rồi không biết là người nào nhào đến hôn anh vậy?"
"Em đâu có nhào tới đâu chứ?" Vạn Linh Chi nghe thấy cách nói khoa trương của anh, thì vội vàng tự giải thích cho chính mình.
"Không có sao?" Đỉnh lông mày của anh hơi nhướng lên: "Vậy coi như là anh nhào tới là được rồi."
"Em. . . . . ." Cô còn chưa kịp nói chuyện thì Tống Thiên Tước đã dùng nụ hôn nuốt hết toàn bộ lời cô muốn nói vào trong miệng.
"Ưm. . . . . ." Vạn Linh Chi cảm giác thân thể mình bay bổng, cảm thấy giờ phút này người đàn ông đang ôm cô giống hệt như không khí, cô cũng không thể rời khỏi anh nữa rồi.
Vạn Linh Chi xụi lơ trong vòng tay chắc khỏe của Tống Thiên Tước, cảm nhận nụ hôn nóng bỏng triền miên càng ngày càng cuồng nhiệt của anh, gần như muốn xáo trộn nhịp tim của cô, càng lúc càng thấy lý trí đang rời xa mình. . . . . . Giống như đã trôi qua cả một thế kỷ, Tống Thiên Tước mới rời khỏi môi của cô, ngược lại còn hôn nhẹ lên gò má mềm mại, và lỗ tai trắng như tuyết của cô.
"Thiên Tước. . . . . ." Cô cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lẩm bẩm tên của anh.
"Bà xã, sao em có thể ngọt như vậy chứ? Như vậy sẽ khiến cho anh không thể kiềm lòng được, càng không thể khống chế được bản thân." Nói xong, cánh tay dài chắc khỏe của anh lại càng thêm xiết chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, giam giữ cô trong lồng ngực của mình.
Trong cuộc sống của anh, từng có rất nhiều người phụ nữ, nhưng chưa từng có người nào giống như cô, có thể làm cho anh mất hết lý trí. Trước kia có người phụ nữ nào không chủ động leo lên giường của anh, quyến rũ anh muốn cùng anh hoan ái, nhưng chỉ có duy nhất một mình cô hoàn toàn khác biệt. Người nhát gan như cô đều là do anh từ từ quyến rũ cô, nhưng mà đến cuối cùng lại biến thành anh mới là người bị mê hoặc.
"Ưm. . . . . ." Vạn Linh Chi ngửa đầu, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng khác thường, nhẹ nhàng rên rỉ: "Ưm. . . . . ."
Tống Thiên Tước đã từng muốn trốn tránh tình cảm chân thật của mình, nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Anh không thể đấu lại chân tình của mình, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn thản nhiên đối mặt. . . . . . Không ngờ sau khi nói rõ rồi, anh lại cảm thấy được sự nhẹ nhõm và vui vẻ trước nay chưa từng có, một khi rơi vào trong tình yêu, sẽ không có cách nào thoát thân được nữa.
Vạn Linh Chi, đời này nhất định là người phụ nữ của anh rồi !
Tống Thiên Tước cởi bỏ thắt lưng trên chiếc áo trắng của cô, đồng thời cũng dễ dàng kéo chiếc quần lụa vải chiffon phía dưới người cô xuống.
"Linh Chi, em là của ta, vĩnh viễn đều là của anh!" Anh bá đạo tuyên bố, sau đó ôm ngang người cô lên, chậm rãi đi về phía giường lớn, nhẹ nhàng thả cô xuống: "Vĩnh viễn đừng rời xa anh."
"Ừ, em vĩnh viễn sẽ không rời xa anh." Vạn Linh Chi đưa mắt nhìn thẳng vào mắt anh, thâm tình trả lời anh: "Cả đời cũng sẽ không rời xa anh."
Anh mỉm cười, đứng dậy cởi bỏ quần áo của mình. Thân hình cao lớn hoàn mỹ xuất hiện trần truồng ở trước mặt cô, khiến cho nhịp tim của cô không khỏi đập nhanh hơn, nghĩ đến chuyện kế tiếp có thể xảy ra, Vạn Linh Chi lại càng khẩn trương hơn.
"Bà xã, đã làm nhiều lần như vậy rồi, em còn có thể xấu hổ sao?" Tống Thiên Tước mỉm cười trêu chọc, cô gái nhỏ này luôn có phản ứng ngây thơ như thế, khiến cho anh vĩnh viễn đều không có cách nào không bị cô hấp dẫn.
"Em. . . . . ." Cô khẩn trương nắm khăn trải giường, trong mắt có chút lo lắng.
"Sao vậy, rất sợ sao?" Anh quay lại đè lên người cô, vươn tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô.
"Em không biết. . . . . . Em không biết sao mình có thể như vậy." Cô ngước mắt đẹp lên nhìn anh, muốn anh cho mình một cái đáp án: "Em biết là em không nên sợ, nhưng mà. . . . . ."
"Ngoan, đừng lo lắng, cứ thuận theo cảm giác đi." Anh mỉm cười dịu dàng, ấn một nụ hôn êm ái lên mí mắt của cô: "Đừng sợ, anh vẫn luôn ở đây, thả lỏng đi!"
Dần dần, Vạn Linh Chi bị ánh mắt nóng như lửa của anh làm cho mềm nhũn, đáy lòng cũng dần dần bình ổn.
Tống Thiên Tước tình vừa động, đã ôm chặt cô vào trong ngực, mạnh mẽ hôn lên cái miệng nhỏ nhắn mềm mại của cô.
"A. . . . . ." Cô gắng gượng trống rỗng vươn bàn tay nhỏ bé mịn màng ôm lấy cổ của anh, mặc cho anh cuồng dã cắn mút, cái miệng nhỏ nhắn lại không ngừng bật ra một tiếng rên rỉ yêu kiều: "Ưm, a. . . . . ."
Quần áo còn sót lại trên người cô, bất tri bất giác bị anh cởi bỏ toàn bộ. Mới chỉ trong nháy mắt, cô đã giống hệt như đứa bé sơ sinh, trở nên hoàn toàn trần truồng, sau đó bị anh đẩy ngã xuống chiếc giường mềm mại, lúc này ngay cả cơ hội xấu hổ cũng không có.
"Ưm. . . . . . A. . . . . . Thiên Tước. . . . . ." Ngón tay thon dài mềm mại của cô luồn qua mái tóc của anh, thở hồng hộc rên rỉ.
"Thích anh như vậy phải không?" Anh tà ác nhướng mày, thân hình thon dài phủ lên người cô, xấu xa thì thầm ở bên tai cô: "Vậy em có muốn có thêm một chút kích thích hay không?"
"Không. . . . . ." Như vậy đã rất ngượng nghịu rồi, nếu còn thêm một chút kích thích, cô sợ là mình sẽ không chịu nổi mất.
"Nhưng mà anh rất thích nhìn thấy dáng vẻ mất khống chế của em, cực kỳ xinh đẹp! Anh muốn để cho em biết, thật ra thì em yêu anh nhiều bao nhiêu; anh cũng muốn biết, em có thể vì anh mất khống chế tới mức độ nào?" Tống Thiên Tước tà nịnh nói, bàn tay bắt đầu đốt lửa trên người cô.
"A. . . . . . em. . . . . ." Cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng của cô lại phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều một lần nữa.
Anh cố ý mạnh mẽ hôn lên môi cô, chỉ trong chốc lát đã hôn đến mức khiến đôi môi cô sưng đỏ.
"Ưm. . . . . ." Tiếng rên rỉ yêu kiều vô lực bật ra từ trong cổ họng của Vạn Linh Chi.
Anh liên tục hôn cô, giống như một tấm lưới dày, không có một lỗ hổng, môi của anh, lưỡi của anh, hôn khắp thân thể cô, hôn lên mỗi tấc da tấc thịt, cô dần dần trở nên nhạy cảm, hơn nữa khó có thể đè nén.
"Thiên Tước, đừng. . . . . . Em. . . . . ." Cảm giác càng ngày càng kích thích khiến cho cô hô hấp khó khăn, khẽ rên rỉ, cảm thấy mỗi một tấc da tấc thịt trên người mình đều đang run rẩy, khao khát được anh trực tiếp vuốt ve.
Anh cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn không ngừng rên rỉ liến thoắng của cô: "Muốn, em muốn ."
"A!" Cảm giác bản thân giống như dần mất đi khống chế, không thể đè nén được nữa, Vạn Linh Chi bật thét lên một tiếng chói tai ra khỏi miệng. Một loại khao khát chộn rộn không ngừng chui vào trong lòng của cô, khiến cho cô nóng lòng muốn đến gần anh. . . . . .
Tống Thiên Tước nhẹ nhàng kéo hai chân thon dài của cô ra, đặt thân mình vào giữa hai chân của cô, vật nam tính nóng bỏng chống đỡ trước hoa huyệt đang chảy mật dịch của cô, thình lình, vòng eo cường tráng đột nhiên đẩy mạnh một cái.
"A. . . . . ." Lửa nóng bất ngờ dâng cao dạt dào khiến cho Vạn Linh Chi không tự chủ được bật lên tiếng rên rỉ, da thịt hai người tiếp xúc chặt chẽ làm cho đáy lòng cô rơi vào rung động.
Trong đầu cô vang lên tiếng sét ầm ầm, không thể nghĩ được cái gì. Giờ phút này, điều duy nhất cô có thể cảm thấy được chính là nhịp tim và hô hấp của mình nhanh chóng tăng lên; điều duy nhất có thể cảm nhận được, chính là hơi thở trầm thấp cùng với khuỷu tay mạnh mẽ có lực mà ấm áp của anh.
Cô là của anh! Ở trong lồng ngực của anh, cô cảm nhận được rõ hơn là mình thuộc về anh!
Suy nghĩ thân mật này khiến cho khuôn mặt cô hơi nóng lên, kích động đến nỗi nước mắt dâng đầy trong hốc mắt đỏ ửng của cô. Cô ôm chặt cổ của anh, thân thể mềm mại run lên, dục vọng lên tới cao triều, thật lâu vẫn không kiềm chế được. . . . . .
Tống Thiên Tước ở trong cơn dư âm mãnh liệt này, sâu nặng thở ra một hơi. Trái tim của anh đã được cô lấp đầy, không còn cảm thấy trống rỗng, nhàm chán nữa. Anh ôm chặt người con gái dưới thân, đó là thế giới sau này của anh, là người cùng anh sống hết những ngày tháng sau này, là người hoàn toàn thuộc về anh, khóe môi của anh hơi nhếch lên, thật tốt. . . . . . Bà xã của anh!
Toàn văn hoàn
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian